Luận, 17 tuổi, cao 1m73, một chàng trai S'tiêng sống ở Phú Thuận, tỉnh Bình Phước. Hôm đó, trời mưa rả rích, mưa xối xả, đường đất đỏ dưới bánh xe đạp của Luận càng lúc càng trở nên trơn trượt. Anh cảm thấy cơn chóng mặt lạ lùng dâng lên, những vệt sáng nhấp nháy khiến anh phải dừng lại, cố gắng làm chủ cơ thể mình. Không kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, Luận ngất đi, cảm giác như mình bị kéo đi khỏi thế giới hiện tại.
Khi anh mở mắt ra, mọi thứ xung quanh không còn quen thuộc nữa. Không có chiếc xe đạp, không có con đường mòn dẫn về nhà, chỉ còn lại một khu rừng kỳ lạ, với những cây cổ thụ cao vút che khuất ánh sáng mặt trời. Không khí ẩm ướt và lạnh lẽo làm Luận rùng mình.
"Cái quái gì vậy?" Anh tự hỏi, đôi mắt mở to ngơ ngác, tìm kiếm bất cứ thứ gì quen thuộc. Nhưng không có gì cả.
Luận đứng dậy, cảm thấy chân tay nặng nề, đầu óc mơ màng. Anh lảo đảo bước đi, cố gắng định hình lại những gì vừa xảy ra. Nhưng càng đi, anh càng nhận ra rằng mình không thể quay lại thế giới cũ. Anh đang ở một nơi hoàn toàn khác, không có điện thoại, không có người bạn thân, và nhất là, không có sức mạnh gì cả.
"Mình không thể cứ đứng đây mãi được." Luận hít một hơi thật sâu, quyết định phải bắt đầu tìm cách sống sót.
Luận bắt đầu đi tìm thức ăn, nhưng tất cả đều không dễ dàng. Rừng này đầy những cây cối kỳ lạ, các loài thú hoang dã chưa bao giờ thấy trước đây. Anh tìm thấy một con suối nhỏ, nước trong vắt, nhưng không thể tìm thấy đồ ăn hay thứ gì có thể giúp anh sống sót lâu dài.
Ngày qua ngày, anh phải chịu đựng những nỗi đau cơ thể. Không có thức ăn tốt, không có giường nằm ấm áp, Luận phải tự lo mọi thứ cho mình. Anh học cách săn bắn, chế tạo vũ khí từ những vật liệu có sẵn như gỗ và đá. Những lần cố gắng tạo ra một cây cung hay một cái bẫy đơn giản đều thất bại liên tiếp.
"Không thể để mình chết ở đây được. Phải kiên trì..." Luận tự nhủ với mình mỗi lần thất bại.
Một ngày, sau một đêm thức trắng vì đói và lạnh, Luận bắt đầu nghĩ đến việc tìm một nơi trú ẩn an toàn. Anh quyết định vào rừng sâu hơn, nơi có vẻ như không có nhiều người qua lại. Anh tìm được một hang đá, nhưng nơi này cũng đầy những dấu vết của các loài quái vật. Điều này chỉ càng làm tăng thêm sự lo sợ trong lòng Luận.
Một buổi chiều, khi đang lục lọi tìm kiếm thức ăn, Luận bị một con sói khổng lồ tấn công. Nó to gấp ba lần sói bình thường, với hàm răng sắc nhọn và ánh mắt hung dữ. Luận không có vũ khí gì mạnh mẽ, chỉ có một cây gậy mà anh vừa mới chế tạo. Cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng, nhưng anh không thể bỏ chạy. Nếu bỏ chạy, chắc chắn sẽ không có cơ hội sống sót.
"Tao phải thắng... không thể để nó giết mình!" Luận gào thét trong lòng.
Cuộc chiến kéo dài gần nửa giờ đồng hồ, với mỗi đòn tấn công của con sói đều khiến Luận đau đớn. Những vết thương xuất hiện khắp cơ thể anh, nhưng anh vẫn không từ bỏ. Cuối cùng, bằng một đòn mạnh mẽ, Luận đâm gậy vào cổ con sói, kết thúc cuộc chiến.
Khi nhìn con quái vật đã chết, Luận khuỵu xuống đất, thở hổn hển. Máu rỉ ra từ vết thương, anh ngồi gục xuống, cảm giác như mình không còn sức lực để đứng dậy. Nhưng trong lòng anh lại trỗi dậy một niềm hy vọng mơ hồ: Anh không chỉ sống sót mà còn có thể mạnh mẽ hơn.
Những ngày sau đó, Luận tiếp tục tập luyện, săn bắn, và cải thiện bản thân từng chút một. Anh tự học cách chế tạo thêm vũ khí từ xương thú, rèn luyện cơ thể để có thể chiến đấu lâu hơn mà không kiệt sức. Mỗi ngày là một cuộc chiến không chỉ với thiên nhiên mà còn với chính bản thân mình.
Khi đêm xuống, Luận ngồi bên đống lửa, suy nghĩ về quá khứ, về gia đình và quê hương. Anh nhớ nhà, nhưng không thể quay lại được nữa. Mỗi ngày trôi qua, Luận lại cảm thấy mình càng xa rời thế giới cũ, càng phải đối mặt với cuộc sống đầy khắc nghiệt này.
Một buổi sáng, khi Luận đang tập luyện bên bờ suối, anh chợt nghe thấy tiếng động lạ. Quay lại, anh thấy một người đàn ông mặc giáp đen, cao lớn, bước đến gần. Người này nhìn Luận với ánh mắt kỳ lạ.
"Mày là người từ thế giới khác phải không?" Người đàn ông hỏi, giọng lạnh lùng.
Luận không thể trả lời ngay lập tức. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng có thể gặp ai đó trong thế giới này. Tuy nhiên, người đàn ông không đợi câu trả lời mà chỉ nhẹ nhàng xoay người và tiếp tục bước đi.
Vậy là, Luận tiếp tục hành trình của mình. Dù không có sức mạnh thiên bẩm hay khả năng đặc biệt, anh vẫn phải đối mặt với những thử thách không ngừng nghỉ, học hỏi và rèn luyện để mạnh mẽ hơn từng ngày. Mỗi lần ngã xuống, mỗi lần đau đớn, anh lại đứng dậy. Bởi vì một điều duy nhất Luận biết là: nếu không chiến đấu, anh sẽ chết. Và anh không thể để điều đó xảy ra.
---
Hết chương 1.
---