Cherreads

Chapter 7 - Chương 7: Hơi Thở Đầu Tiên Của Một Sát Thủ

Đêm phủ kín thành Beronia, ánh đèn ma pháp lấp ló nơi góc phố, nhưng Luận đã biến mất trong màn sương. Bộ đồ giáp đen không phát ra một tiếng động nào. Mắt cậu, sau những ngày ăn hành thê thảm, không còn mang nét hoảng sợ nữa. Chỉ có một thứ: tỉnh táo lạnh lẽo.

"Mục tiêu: Elgar Von Rottel. Quý tộc tầng 4. Pháp sư triệu hồi." – giọng truyền âm từ thiết bị đeo tai vang lên.

"Cậu có đúng 6 phút trước khi pháp trận cảm ứng phát hiện ra sự xâm nhập. Tự lo."

Luận lặng lẽ gật đầu.

Tầng 4 – Biệt thự Rottel

Hai gã lính canh đứng ngoài cổng, ngáp ngắn ngáp dài.

"Đêm nay yên ắng quá ha…"

"Ờ… tao nghe nói thằng quý tộc lại bắt một lô trẻ nữa. Lần này là từ mấy làng rừng phía bắc."

"Ghê. Đúng là loại cặn bã..."

"Sột."

"…Hả?!"

Không kịp xoay người lại, cả hai đã bị kéo vào bóng tối, một cái tay siết ngang cổ, một cái bị đập đầu vào tường.

Không tiếng hét. Không tiếng va chạm. Chỉ là hai cái xác rũ xuống như búp bê rách.

Luận tiến vào biệt thự.

Bên trong – Phòng nghi thức

Elgar đang đứng trước một vòng pháp trận ánh tím, xung quanh là ba đứa trẻ bị trói, mắt ngấn nước, miệng bị bịt lại.

"Tinh linh của máu và bóng tối… hãy hiến linh hồn chúng để ban cho ta quyền năng bất diệt!"

Pháp lực bắt đầu xoáy mạnh trong phòng. Luận nấp phía trên xà ngang, mắt lạnh băng nhìn cảnh tượng.

"Bắt đầu thôi."

Vút!

Một con dao nhỏ găm trúng viên đá kích hoạt trận pháp, làm nó tắt phụt.

"CÁI GÌ?!"

Elgar gào lên, quay phắt lại. Nhưng Luận đã đáp xuống, lăn một vòng trên sàn, và lao tới.

"Thằng nhãi nào—"

Elgar vung tay, định thi triển pháp thuật, nhưng Luận đã đạp vào tay hắn, bẻ ngược khớp.

"AARRGH!!"

"Ngươi nghĩ dùng trẻ con để mạnh hơn là điều đúng sao?" – giọng Luận trầm xuống, máu văng lên mặt từ vết thương cũ nứt ra – "Ta đã từng là nạn nhân."

Cậu rút con dao xương từ hông, và với một động tác dứt khoát—đâm xuyên cổ Elgar.

Không phép. Không lửa. Không hào nhoáng. Chỉ một sát thủ tàn nhẫn xử lý mục tiêu.

Luận không rời đi ngay. Cậu gỡ dây trói cho ba đứa trẻ, để lại ba bình nước, ít bánh, rồi biến mất vào bóng đêm.

---

Tại căn cứ Bóng Dao.

Người phụ nữ tóc bạc liếc nhìn báo cáo.

"Đúng giờ. Không sơ hở. Không dấu vết."

Cô ngẩng đầu nhìn Luận.

"Cậu không giết bọn trẻ."

"Chúng không phải mục tiêu."

Một khoảng lặng.

"Cậu đang giữ lại bản thân. Một chút thôi. Nhưng ta sẽ bóc dần." – cô bước tới gần hơn – "Một khi ta cắt bỏ hết lương tâm của cậu, cậu sẽ là sát thủ hoàn hảo."

Luận không đáp. Nhưng trong lòng cậu, cái tên 'Luận' vẫn còn tồn tại.

Căn cứ Bóng Dao

Luận ngồi trong phòng tối, bàn tay đang xoa xoa vết thương, những vết máu đã khô dính đầy tay. Cậu nhìn vào bóng tối, nơi mà bản thân từng tồn tại như một con người. Nhưng giờ đây, cái tên Luận chỉ còn là một ký ức mơ hồ. Đối với tổ chức Bóng Dao, cậu chỉ là một công cụ, một công cụ không có sự lựa chọn.

"Cậu có thể là sát thủ hoàn hảo." – giọng người phụ nữ tóc bạc vang lên qua loa truyền âm, "Nhưng giờ là lúc để cậu chứng tỏ bản thân."

Luận ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng. "Làm gì?"

"Giết đi." – cô ta trả lời, giọng điệu không chút do dự – "Đây là mệnh lệnh. Giết Kiro."

"Cậu ấy là bạn của tôi." – Luận đáp lại, giọng cứng rắn nhưng có chút gì đó khựng lại.

Một tiếng cười lạnh từ loa phát ra. "Bạn? Chỉ là một kẻ không đáng nhớ."

Ari và Kiro đang đi dọc con phố vắng, ánh đèn neon không đủ sức xua tan cái lạnh mùa đông. Cả hai im lặng. Họ không nói gì, nhưng trong lòng mỗi người đều có cùng một câu hỏi không thể trả lời.

"Liệu chúng ta có thể cứu được Luận không?" – Ari hỏi, đôi mắt đỏ hoe vì thiếu ngủ.

Kiro nhíu mày, tay siết chặt. "Mình không biết… Nhưng dù cậu ấy có trở thành ai, mình vẫn sẽ cứu cậu ấy."

Họ không biết rằng, ngay lúc này, một bóng đen đang theo dõi họ từ phía xa.

Căn cứ Bóng Dao – Nơi Luận Đứng

"Làm sao? Cậu sẽ từ bỏ mệnh lệnh sao?" – Người phụ nữ tóc bạc đứng trước Luận, ánh mắt lạnh lẽo như băng. "Giết đi, Luận. Để ta xem cậu còn giữ lại bao nhiêu nhân tính."

Luận không đáp. Mặc dù tay phải vẫn còn đau vì vết thương trước đó, cậu đã đứng dậy, ánh mắt đầy mâu thuẫn.

"Tôi sẽ không giết Kiro."

"Tốt lắm, vậy thì…"

"Tôi sẽ tự quyết định số phận của mình."

Bất ngờ, Luận giật mạnh chiếc vòng quanh cổ mình – chiếc vòng theo dõi của tổ chức, một công cụ để kiểm soát sát thủ. Cậu dùng hết sức để phá vỡ nó.

Một tiếng "rắc" vang lên. Đôi mắt của người phụ nữ tóc bạc trừng lớn, không thể tin được.

"Cậu… đã làm gì?"

"Ta không phải công cụ của ngươi." – Luận nói, giọng không chút lưỡng lự.

Kiro và Ari bất ngờ khi thấy Luận xuất hiện trước mặt họ, tay cầm con dao rỉ sét.

"Luận!" – Kiro thở dài, đôi mắt mở to như không thể tin vào mắt mình.

"Cậu…" – Ari lắp bắp, nhưng không thể nói nên lời.

"Cậu ấy đã bị ép buộc." – Luận cất giọng trầm, gương mặt không còn sự mệt mỏi hay tuyệt vọng. Cậu không còn là sát thủ, nhưng vẫn mang trong mình bản năng lạnh lẽo.

"Tôi không muốn giết các cậu."

"Vậy thì chúng ta sẽ chiến đấu để cứu cậu." – Kiro nói, ánh mắt sắc lạnh như khi đối diện với kẻ thù.

Căn cứ Bóng Dao

Người phụ nữ tóc bạc đứng trong bóng tối, quan sát qua màn hình. Cô ta nhếch môi cười, nhưng trong ánh mắt chứa đầy sự lạnh lẽo.

"Cậu đã bỏ chạy rồi sao?"

Cô ta xoay người, ra lệnh cho một nhóm sát thủ đi ra ngoài.

"Không thể để Luận sống thêm nữa."

Cả ba người chạy xuyên qua các con hẻm tối tăm, hối hả như thể có cái gì đó đang rượt đuổi phía sau.

"Chúng ta cần phải rời khỏi thành phố này." – Ari thở gấp, nhưng trong đôi mắt vẫn ánh lên quyết tâm.

"Đúng rồi. Nếu chúng ta cứ ở đây, Bóng Dao sẽ không để chúng ta yên." – Kiro gật đầu.

Luận đi phía sau, mồ hôi nhễ nhại, nhưng ánh mắt vẫn không thay đổi. Cậu biết rằng, cho dù có chạy trốn, Bóng Dao vẫn sẽ tìm ra họ.

"Chúng ta không có nhiều thời gian." – Luận nói nhỏ, nhưng sắc bén.

Đột nhiên, một bóng đen lao nhanh từ phía sau, là một nhóm sát thủ, tay cầm vũ khí.

"Chạy nhanh lên!" – Kiro hét lên.

Ánh đèn yếu ớt từ các cửa sổ chiếu ra, nhưng bóng đêm vẫn phủ kín. Luận, Kiro, và Ari chỉ kịp chạy vào một con hẻm hẹp khi tiếng bước chân rầm rập vang lên. Những bóng đen lướt qua nhanh chóng, như những con sói săn mồi trong màn đêm.

"Chạy nhanh lên!" – Kiro hét lên, đôi mắt nhìn về phía trước, cầm thanh kiếm trong tay sẵn sàng đối phó.

"Không kịp nữa rồi." – Luận cất giọng trầm, vừa dứt lời, ba bóng người trong trang phục đen xuất hiện ngay đầu con hẻm.

"Giết chúng!" – Một tên sát thủ ra lệnh, vung thanh kiếm dài về phía họ.

---

Luận lập tức chuyển động, thân hình như bóng ma lướt qua, né tránh cú chém của đối thủ một cách linh hoạt. Cậu xoay người, tung một cú đá vào bụng tên sát thủ, khiến hắn loạng choạng lùi lại. Không chờ đợi hắn phục hồi, Luận đã rút dao ra, lao tới nhanh như chớp, chém ngang cổ hắn, máu văng ra khắp nơi.

"AARRGHHH!!" – Tên sát thủ gục xuống, nhưng ngay lập tức, một tên khác lao tới, vung thanh kiếm nặng nề.

"Tao sẽ không để mày thoát!" – Hắn quát lớn, nhưng khi thanh kiếm rơi xuống, Luận đã nhanh chóng nhảy lên, chặn đòn bằng cánh tay phải, rồi đấm vào mặt hắn, khiến hắn bật lùi vài bước.

"Cậu không thể dừng lại như vậy." – Ari kêu lên, lao vào đối thủ của mình. Cô tặng một cú đá mạnh vào người tên sát thủ đang xông vào mình, rồi rút thanh dao sắc nhọn từ thắt lưng.

"Lùi lại!" – Kiro hét, khi tên sát thủ tấn công liên tiếp bằng đòn đánh dồn dập, khiến anh phải lùi lại từng bước. Anh cố gắng tìm cơ hội phản công, nhưng kẻ thù quá mạnh.

"Tôi không bỏ cậu lại!" – Kiro thở hổn hển, tiếp tục vung kiếm, nhưng mỗi đòn của hắn đều bị tên sát thủ né tránh một cách dễ dàng.

"Cẩn thận đấy!" – Ari cảnh báo khi một tên sát thủ từ phía sau lao tới, định tấn công Kiro. Cô nhanh chóng đẩy Kiro ra và chém mạnh vào cổ tay tên sát thủ, khiến hắn đau đớn và mất đà.

"Cảm ơn." – Kiro nói khẽ, cảm giác một chút nặng nề trong lòng khi nhận ra sự hy sinh của Ari.

---

Luận tiếp tục đối mặt với hai tên còn lại. Một trong số chúng vung một thanh dao lớn, tạo ra một làn sóng ma thuật tấn công về phía Luận.

"Chạy!" – Kiro hét lên, kéo Ari sang một bên khi một tia ma pháp gần như lao thẳng vào họ.

Luận không còn thời gian để nghĩ. Cậu liếc mắt qua một lượt, rồi bất ngờ lao vào bóng tối, nhanh chóng vượt qua đợt tấn công. Thân hình cậu di chuyển như một cơn gió, cơ thể chạm đất rồi lại bật lên, đẩy con dao vào bụng đối thủ. Cả tên sát thủ khựng lại, rồi ngã xuống với máu tươi từ miệng.

"Mày nghĩ chỉ có mày mới mạnh sao?" – tên còn lại gầm lên, nhìn Luận với vẻ tức giận.

"Ta không cần lý do để giết." – Luận cười lạnh, bước từng bước về phía hắn.

Tên sát thủ cuối cùng chớp mắt, lao tới nhanh như chớp, đẩy thanh kiếm về phía Luận. Nhưng trong khoảnh khắc cuối cùng, Luận lùi lại, sử dụng dao rút từ hông mình để cắt xuyên qua mũi kiếm, rồi đâm mạnh vào tim tên sát thủ.

---

Tiếng thở dốc của Luận vang lên trong bóng tối. Cơ thể cậu run lên vì mệt mỏi. Những vết thương cũ vẫn chưa kịp lành, nhưng không có thời gian nghỉ ngơi.

"Chúng ta phải đi ngay." – Kiro lên tiếng, vừa thở gấp vừa kéo Ari về phía cuối con hẻm.

"Không còn đường lui nữa đâu." – Luận nhìn quanh, đôi mắt sắc bén như ánh sáng cuối cùng trong đêm tối.

Cả ba tiếp tục chạy, nhưng không ai dám quay lại nhìn. Tiếng bước chân đuổi theo càng lúc càng gần. Những sát thủ từ tổ chức Bóng Dao đã biết họ trốn thoát.

"Nhanh lên!" – Kiro gào lên, nhìn thấy ở phía trước có một chiếc cổng dẫn ra ngoài thành.

Một bóng đen xẹt qua như chớp, rồi tiếng vũ khí vang lên. "Xoẹt!" – một mũi tên phóng thẳng về phía họ.

"Ari!" – Kiro hét lên, nhưng đã quá muộn. Ari bị trúng tên, loạng choạng ngã xuống.

"Ari!" – Luận hốt hoảng, lao tới ngay khi thấy Ari ngã quỵ xuống, máu chảy ra từ vết thương.

---

Bầu không khí trở nên nghẹt thở khi Kiro, Luận và Ari đối mặt với những tên sát thủ cứng rắn hơn. Tình hình trở nên căng thẳng, nhưng trong giây phút đó, có thể Luận sẽ phải lựa chọn một quyết định sống còn – một quyết định mà cậu không thể dừng lại.

---

Hết chương 7.

More Chapters