Cherreads

Chapter 6 - Chương 6: Kẻ Tuyển Dụng Trong Bóng Tối

Đêm hôm đó, trong lúc Ari và Kiro ngủ, Luận ngồi trên đỉnh tháp đổ, mắt nhìn xuống thị trấn nhỏ xa xa, nơi ánh đèn leo lét như sắp tắt.

Cậu không cảm thấy lạnh. Không thấy đói. Và cũng không còn mơ.

Bóng tối phía sau bất ngờ chuyển động. Một người đàn ông mặc áo choàng đen, không phát ra tiếng động, xuất hiện ngay sau lưng Luận.

"Thằng nhóc... cậu đang sống trong hình hài con người, nhưng trái tim lại như đá. Ngươi là thứ ta cần."

Luận không quay lại.

"Muốn gì?"

"Cơ hội. Quyền lực. Chỗ đứng trong thế giới này. Ngươi không có phép thuật, nhưng ta có thể đưa ngươi đến nơi mà điều đó không còn quan trọng."

Luận nhíu mày.

"Ta không làm chó cho ai cả."

Gã đàn ông bật cười:

**"Ngươi không phải chó. Ngươi là thú dữ… chỉ cần dẫn ngươi đến rừng, ngươi sẽ tự cắn nát cả lũ thú yếu hơn mình thôi."

Có hứng thú với một hội kín chuyên săn những kẻ sử dụng ma pháp không?"

Luận quay đầu. Ánh mắt không giận, cũng không do dự.

"Tao không quan tâm đến hội. Tao chỉ cần ai đó cho tao việc... và đồ ăn."

Gã gật đầu, ném một cái huy hiệu đen có hình con mắt vỡ xuống đất:

"Vậy hãy đến thành Beronia. Ba ngày nữa, đêm không trăng, vào hang ngầm dưới khu chợ cũ. Đừng dẫn theo bạn bè. Chỉ một mình."

Sáng hôm sau, Luận lặng lẽ chuẩn bị rời đi. Cậu không nói với Ari và Kiro. Chỉ để lại một dòng ngắn viết bằng tay:

"Tôi phải đi một mình. Đừng tìm tôi. Cảm ơn vì đã chia sẻ đồ ăn."

Ari đọc dòng chữ, tim nhói lên.

"Cậu ấy... đi rồi sao?"

Kiro im lặng.

"Luận không thuộc về nơi yên bình. Thằng đó... từ lúc tới dị giới này, nó đã chỉ còn lại bản năng sinh tồn."

Luận tới thành phố Beronia vào đúng ngày hẹn.

Một đêm không trăng. Trên trời chỉ có mây đen và ánh đèn ma pháp lập lòe. Cậu bước vào khu chợ cũ – nơi lũ nghiện ma pháp và tội phạm tụ tập.

Một gã bán súp đặc lạ nhìn Luận chằm chằm:

"Huy hiệu đâu?"

Luận rút miếng huy hiệu đen đưa ra. Gã gật đầu, mở nắp thùng gỗ dưới chân, để lộ lối đi dẫn xuống lòng đất.

---

Bên dưới là một căn phòng đá rộng lớn, đầy người bịt mặt, im lặng như đang chờ phán xét. Và đứng giữa phòng là một người phụ nữ mặc giáp đen, tóc bạc, một bên mắt là kính ma thuật đỏ.

"Tân binh... không phép, không tộc, không danh tính." – cô ta nói, giọng lạnh như sắt.

"Ngươi biết mình là gì không?"

Luận ngẩng đầu:

"Là công cụ giết người."

Một tràng cười nổ ra trong căn hầm. Nhưng không ai cười lâu. Cô gái kia bước xuống, rút ra một lưỡi dao mảnh.

"Tốt. Nếu ngươi sống sót qua thử thách, ngươi sẽ là Bóng Dao Thứ 14 – đặc vụ chuyên triệt hạ pháp sư bỏ trốn. Đầu tiên, hãy cho ta thấy ngươi chịu được... bao nhiêu nhát cắt."

Sột – Rẹt – Rẹt –

Máu bắt đầu chảy.

Luận không la. Không run. Không né.

Ánh mắt cậu… vẫn lạnh như đá.

Luận quỳ gối giữa căn phòng đá lạnh lẽo. Máu từ những vết cắt trên vai, lưng và chân nhỏ thành vũng dưới đất. Nhưng cậu không thốt lên một tiếng nào.

Người phụ nữ tóc bạc bước tới, ánh mắt không hề có chút thương hại:

"Mười hai nhát. Một tên pháp sư cấp D gục sau bốn. Một binh lính hoàng gia chịu được tám. Cậu… sống sau mười hai."

Cô ta liếc ra sau:

"Cho nó vào buồng số 3. Sát hạch thực chiến. Nếu còn sống, nó sẽ được đặt tên."

Cánh cửa sắt đóng sập sau lưng Luận. Phía trước là một căn buồng rộng, tường dính đầy vết máu đã khô, mùi sắt tanh nồng nặc. Một tiếng động vọng lên từ trong bóng tối.

"Mày cũng là món thịt mới à?"

Một thanh niên cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, tóc xoăn rối bù, nhe răng cười với Luận. Hắn vác trên vai một cái chùy to gấp đôi người mình.

"Chào mừng tới phòng sát hạch. Chỉ một đứa được ra khỏi đây sống."

Luận đứng yên. Máu vẫn nhỏ giọt từ vai, nhưng mắt cậu không hề rời khỏi đối thủ.

"Muốn sống thì phải giết." – giọng người phụ nữ vang lên qua loa truyền âm – "Không phép thuật. Không vũ khí. Chỉ là bản năng."

---

BANG!!

Gã to con đạp mạnh xuống đất, lao tới như tảng đá sống.

Luận vẫn không nhúc nhích.

Vút!

Cú chùy đập thẳng vào chỗ cậu đứng – nhưng cậu đã biến mất.

"Hả?!"

Luận xoay người né sát đất, rồi bật lên, dùng khuỷu tay đập thẳng vào bụng gã. Cú đánh không làm hắn gục, nhưng khiến hắn lùi lại, hơi thở lệch đi một nhịp.

"Mày… cũng lì đòn đấy chứ!"

Gã cười, lần này vung chùy theo vòng tròn. Một cú quét ngang!

Luận hạ thấp người, lấy tay ôm lấy thân chùy – máu từ tay lập tức trào ra – rồi siết chặt!

"MÀY LÀM CÁI GÌ?!"

"Kéo mày xuống."

Luận dùng toàn bộ trọng lượng của mình, giữ chùy lại và kéo đối thủ mất thăng bằng. Gã ngã chúi về phía trước.

PẶC!

Một cú gối thẳng vào mặt. Âm thanh khô khốc.

Gã lắc lắc đầu định đứng dậy, nhưng Luận đã đạp vào đầu hắn, ấn xuống sàn. Không kỹ năng. Không khí thế. Chỉ là đánh đến khi kẻ địch không đứng dậy được nữa.

"GRAAAHHHH!!!" – gã hét, cố lật ngược tình thế, nhưng…

"Im."

Luận lấy cánh tay bị rách da của mình, quấn quanh cổ đối thủ như dây thừng, rồi siết chặt như một con trăn khổng lồ.

"Rắc… rắc…"

Im lặng.

Căn phòng chỉ còn tiếng thở nặng của Luận, và tiếng máu nhỏ xuống đất.

Cánh cửa sắt mở ra. Người phụ nữ tóc bạc bước vào, đứng trước Luận – lúc này toàn thân nhuộm máu, một bên mắt thâm tím, mũi rướm máu, tay phải gãy nhẹ nhưng vẫn nắm chặt.

"Tên mày là gì?"

"Luận."

"Không. Cái tên đó không còn tồn tại trong tổ chức nữa." – cô đưa cho cậu một mảnh vải đen có khâu một ký tự kỳ lạ.

"Từ giờ, mày là 'Thép Gãy' – đặc vụ thứ 14 của Bóng Dao."

Tối hôm đó, Luận – giờ là "Thép Gãy" – được cấp một bộ đồ áo giáp đen nhẹ, không có ma thuật, nhưng được rèn bằng thép linh hồn – thứ chỉ dùng cho sát thủ không phép.

Nhiệm vụ đầu tiên:

Ám sát một quý tộc pháp sư đang bắt cóc trẻ con để luyện ma pháp cấm.

Không được để ai phát hiện. Không được để lại dấu vết.

Luận đội mũ trùm đầu, lặng lẽ rời khỏi căn cứ.

Nhưng ở một góc phố khác của thành phố Beronia…

Ari và Kiro cũng đã lần theo dấu vết cậu.

Ari nắm chặt huy hiệu mà Luận từng để lại.

"Chúng ta phải tìm ra cậu ấy… trước khi cậu ấy không còn là Luận nữa…"

---

Hết chương 6.

More Chapters